Anh chưa bao giờ tin và đứng về phía em. Em cảm thấy chông chênh trước cuộc đời, người cùng chăn gối mà thua một người dưng thì em sống với anh có nghĩa gì đây.
Hình như anh đã chết lâu rồi, chỉ còn thể xác thôi, linh hồn là của ai? Những yêu thương thay bằng chì chiết nặng lời, dù em không có lỗi gì. Những lời nói êm đềm thay bằng lời gia trưởng lạnh lùng. Những che chở ngày nào thay bằng lời kết tội cho em.
Thật thì em có gì sai, phải chăng là tính trẻ con từ hồi nào, nhưng giờ đã trưởng thành hơn nhiều. Anh chưa bao giờ tin và đứng về phía em mà bảo vệ, em cảm thấy chông chênh trước cuộc đời, người cùng chăn gối mà thua một người dưng thì em sống với anh có nghĩa gì đây.
Người bên nội hay bất kỳ người nào nói bóng gió, nói thẳng điều gì có liên quan đến em, chẳng cần biết đúng hay sai anh đã đổ tội cho em rồi. Anh bảo nếu em không có sao người ta lại nói? Sao anh không nghĩ ngược lại, miệng nào em nói lại được với sự vô lý của anh? Anh vì sĩ diện hay không hiểu biết mà sẵn sàng làm tổn thương vợ mình?
Em cần gì đây? Em than thở với ai đây? Biết tìm ai thủ thỉ bây giờ? Anh của ngày xưa đã chết hay chưa từng tồn tại? Em muốn nghe một lời nói ngọt ngào, điều đó giờ chỉ có thể tìm đến giấc mơ. Em muốn đào một cái hố thật sâu ngồi than thở, trút những hờn tủi trong lòng, kể lể chuyện trong đời em để trong lòng nhẹ nhàng trở lại rồi sẽ tiếp tục đón nhận anh, đón nhận tất cả những gì cay nghiệt từ anh, từ sự lựa chọn của em.
Sáng mai em đi làm, gặp nhân viên mình, họ ngưỡng mộ em thế nào nhưng trong lòng em biết rằng mình là người thất bại. Em thất bại rồi khi không chọn nổi một người yêu thương.
Đăng nhận xét